RSS

Vụ tai nạn giao thông lịch sử ở Mỹ: “Tôi chưa từng hối hận” – Làm đúng lương tâm, dù chỉ mình biết rất nhân văn

19:49 17/10/2023

Đây là một câu chuyện có thật ở Mỹ. Tuy thời gian xảy ra là hơn 10 năm trước, nhưng vẫn được lưu truyền đến nhiều năm sau đó.

Đây là một câu chuyện có thật ở Mỹ. Tuy thời gian xảy ra là hơn 10 năm trước, nhưng vẫn được lưu truyền đến nhiều năm sau đó.

Vào một buổi tối tháng 1/2007, anh Senna Marne lái chiếc xe Ford từ Portland đến Chierry cách đó 80 km để ký hợp đồng. Hợp đồng này là thành quả đàm phán gian nan hơn 3 tháng, vì vậy anh vô cùng vui mừng phấn khởi, cả quãng đường đều lái rất nhanh.

Cuối cùng khi đến nơi, anh Senna dừng xe, nhờ ánh đèn, anh phát hiện thấy có thứ gì đó kỳ lạ dính vào bánh xe bên phải phía trước. Khi đến gần thì anh ngửi thấy mùi máu. Anh Senna lập tức căng thẳng, hồi hộp, ‘chẳng lẽ là mình lái xe nhanh nên tông phải ai rồi sao’? Anh nhớ lại, ‘hình như không có đụng phải ai cả mà’. Nhưng anh Senna vẫn không yên tâm, lập tức khởi động xe, quay lại định tìm kiếm ven đường.

 

 

Lúc này, đối tác đợi ký hợp đồng gọi điện thoại giục anh nhanh lên. Anh Senna giải thích rằng mình gặp chuyện gấp, một lát nữa sẽ đến ngay. Bên kia nổi giận mắng anh rồi gác máy. Anh Senna giật mình, hợp đồng đó đến 3 triệu đô la đấy! Nhưng mà anh vẫn quyết định lái xe đi.

Trong đêm đầy sương mù, anh Senna vừa lái xe, vừa quan sát bên đường. Cuối cùng, đi được nửa đường trên cao tốc, anh nhìn thấy có một người đang nằm ở đó.

Anh nhanh chóng đỗ xe lại nhìn xem thì nhận ra đó là một cô bé độ 13, 14 tuổi đang nằm hôn mê. Đầu của cô bé bị thương, máu chảy rất nhiều. Anh Senna lập tức đưa đứa trẻ đến bệnh viện. Sau khi được cấp cứu, đứa bé đã thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng vẫn hôn mê.

Cảnh sát liên lạc với bố mẹ đứa bé, hai vợ chồng vừa gào thét vừa đánh anh Senna. Anh không giải thích mà im lặng chịu đựng.

Gia đình anh nói anh ngốc quá, không có gì chứng minh anh là thủ phạm, tội gì anh phải đổ trách nhiệm lên đầu mình chứ?

Anh Senna hoàn toàn không giải thích nhiều, anh nghỉ việc, mỗi ngày đều trông chừng cô bé bị thương tên là Catherine và trả tiền viện phí.

Cô bé Catherine hôn mê 26 ngày, anh Senna luôn túc trực không rời suốt 26 ngày đó và đã tốn hơn 38.000 đô tiền viện phí.

May mắn là vào ngày thứ 27, cuối cùng Catherine đã tỉnh lại và nói rõ sự thật với mọi người: hôm xảy ra sự việc, cô bé ra ngoại ô để vẽ tranh, trên đường quay về thì bị một chiếc xe mô tô đụng phải.

Thì ra vết máu trên bánh xe của anh Senna chỉ là do khi chạy ngang qua Catherine đã cán phải máu của cô bé chảy ra trên đất.

Cuối cùng sự việc đã rõ ràng!

Khi được truyền thông địa phương phỏng vấn, anh Senna trả lời rất đơn giản: “Khi đó tôi chỉ nghĩ rằng nếu mình không quay lại kiểm tra thì cả đời này tôi sẽ không cảm thấy thoải mái. Tôi làm như vậy chỉ là để mình yên tâm, tôi chưa từng hối hận.”