Cha mẹ già đi, nhưng tình yêu họ dành cho con chưa bao giờ cũ
Khi cha mẹ già đi, họ cần chúng ta hơn bao giờ hết.
Khi Cha Mẹ Già Đi, Họ Cần Chúng Ta Hơn Bao Giờ Hết
Khi về già, cha mẹ chẳng khác nào những đứa trẻ. Họ lo sợ bị lãng quên, sợ mình trở thành gánh nặng, sợ sự chậm chạp của bản thân làm phiền con cái. Nhưng dù có sợ hãi thế nào, tình yêu họ dành cho con vẫn chưa bao giờ thay đổi.
Bố của một người bạn tôi nghe tin con trai đi công tác xa, ông liền lặng lẽ nhét một ít tiền vào túi con, dặn dò đủ điều. Sáng hôm sau, con trai đến nơi, kiểm tra ví mới phát hiện tờ tiền bố gấp vội kèm theo một tờ giấy nhỏ: "Con đi nhớ giữ gìn sức khỏe nhé!". Dòng chữ run rẩy khiến anh chỉ biết cầm điện thoại lên mà không dám gọi, sợ bản thân bật khóc.
Một người cha khác, thấy con trai bận rộn công việc, không có thời gian giặt giày, ông lặng lẽ cầm đôi giày thể thao của con đi giặt. Vì không biết cách, ông đã ngâm giày vào nước quá lâu, làm lớp keo bong tróc. Khi con trai phát hiện ra, đôi giày yêu thích của anh đã không thể sử dụng được nữa. Nhưng thay vì trách móc, anh chỉ cười, rồi lặng lẽ đặt đôi giày vào một góc, như giữ lại chút ký ức về sự vụng về nhưng đầy tình thương của bố.
Khi còn nhỏ, chúng ta luôn mong cha mẹ chú ý đến mình, mong nhận được lời khen, mong cha mẹ dành thời gian cho mình. Nhưng khi lớn lên, bận rộn với cuộc sống, chúng ta dần lãng quên họ. Vị trí của cha mẹ và con cái dường như đã đổi chỗ – cha mẹ bây giờ mới là những người mong ngóng sự quan tâm từ con cái.
Tôi từng xem một bộ phim có tên "Người mẹ lặng lẽ". Người mẹ ấy đã già, nhưng vẫn quen tay chuẩn bị cơm tối cho con trai dù biết anh hiếm khi về nhà ăn. Một hôm, bà gọi điện hỏi:
— "Tối nay con có về không?"
— "Con bận lắm, mẹ cứ ăn trước đi!"
Bà chỉ cười: "Mẹ nấu hơi nhiều, sợ ăn không hết thôi."
Sau này, khi bà mất, con trai dọn dẹp nhà cũ, phát hiện trong tủ lạnh lúc nào cũng có sẵn món ăn mà anh thích. Bất giác, anh bật khóc. Anh nhận ra rằng, dù anh có bận thế nào, mẹ vẫn luôn dành một chỗ cho anh trong trái tim mình.
Cha mẹ không sợ tuổi già, không sợ thời gian. Họ chỉ sợ sự lạnh nhạt của con cái, sợ đến một ngày nào đó, những đứa con từng ríu rít bên họ ngày xưa sẽ không còn cần họ nữa.
Có một câu nói rất hay: "Cha mẹ cả đời chờ con nói lời cảm ơn, nhưng khi con nói ra thì họ đã không còn nữa."
Nhà văn Vương Gia Huy kể lại câu chuyện về cha mình. Một hôm, ông nhờ con trai sửa điện thoại nhưng do bận rộn, anh chưa kịp mang đi. Không muốn làm phiền con, ông tự mang ra tiệm sửa. Khi con trai biết chuyện, anh trách: "Bố không nhớ con đã dặn gì à? Để con lo cho bố mà!"
Nhưng lần này, ông không phản bác như trước. Ông chỉ cúi đầu, lặng lẽ nói: "Bố xin lỗi, lần sau bố sẽ nhớ."
Khoảnh khắc đó, anh chợt nhận ra, người cha từng mạnh mẽ, từng là chỗ dựa vững chắc cho gia đình, giờ đã già yếu. Mối quan hệ cha con đã thật sự đổi thay.
Thời gian chẳng chờ đợi ai. Cha mẹ không thể mãi đứng đó chờ chúng ta có thời gian rảnh để về thăm, để gọi một cuộc điện thoại hay để hỏi han vài câu đơn giản.
Hãy yêu thương họ khi còn có thể. Đừng để đến khi họ không còn, chúng ta mới giật mình hối hận.